:::

Con đường thi cử gian nan của giáo viên tân di dân

Con đường thi cử gian nan của giáo viên tân di dân

Cô  Luơng Kim Quần chụp hình tại giảng dạy Quốc Văn trường tư thục Nghi Ninh 

Tôi là Luơng Kim Quần một Hoa kiều đến từ Malaysia, 29 năm về trước đến Đài Loan theo học nghiên cứu sinh khoa Trung Văn trường đại học Phùng Giáp, 1996 kết hôn với chồng người Đài và định cư tại Đài Trung. Sau khi tốt nghiệp, trằn trọc suy nghĩ và chuyển sang lĩnh vực văn hóa, xuất bản nhiều sách trong nhiều năm. Năm 2001 do cơ duyên tình cờ, được nhân vào làm giáo viên dạy học tại một trung học nghề tư nhân tại Đài Trung, từ đó được nuôi dưỡng sâu sắc tình yêu với giáo dục, cảm thấy giảng dạy là công việc có ý nghĩa nhất trên thế giới này, quyết định chọn giảng dạy là một nghề nghiệp chính trong cuộc sống.

Vì vậy kể từ năm 2003, tôi bắt đầu tận dụng các kỳ nghỉ để văn bằng hai học hệ cử nhân giáo dục sau đại học tại trường đại học Chính Trị, trải qua hai năm không kỳ nghỉ, ngược dòng bôn ba bắc nam. Sau đó chuẩn bị cho kỳ thi giáo viên, với một tinh thần mạnh mẽ, học tập chăm chỉ mỗi ngày cho đến nửa đêm, rạng sáng thức dậy vào lúc bốn giờ sáng tiếp tục học thêm hai tiếng, ban ngày trong giờ hành chính cố gắng làm tốt việc với vai trò của một giáo viên, vào năm 2006 cuối cùng đã thuận lợi vượt qua kỳ thi Chứng chỉ giáo viên. Từ năm 2006 đến 2010, vẫn tiếp tục đảm nhận công việc tâi trường trung học tư thục, mặt khác tham gia giảng dạy tại trường công lập.

Quy trình tuyển chọn sàng lọc giáo viên trong 5 năm là quá trình vô cùng khốc liệt và đắng cay, là ký ức đau đớn nhất trong cuộc đời tôi! hết lần này đến lần khác tham gia ghi danh thẩm định tư cách giáo viên trung học cơ sở và trung học phổ thông. Năm này qua năm khác thực hiện bài thi tại các tỉnh thành Đài Trung, Chương Hóa, Nam Đầu lang thang với hộp hộp dụng cụ dạy học khắp nơi, nhưng hết lần này đến lần khác lại nhận được những kinh nghiệm thất bại.Sau một lần thi rớt, cứ như là lại đón nhận một thách thức mới cần đối mặt, những ngày bị dày vò như vô tận học tập chăm chỉ các môn thi với máu và nước mắt mỗi ngày. Điểm khởi đầu của sự khác biệt 1 điểm và 2 điểm, trong bài thi viết lần đầu tiên đã bị đánh rớt, đến việt tiếp tục lọt vào vòng thi viết thứ hai, dạy thử, kiểm tra miệng, thi rớt, rồi lại nhận được thông báo thi rớt phải thi lại. Đó là một quá trình thực sự kéo dài ! Tuy nhiên, trong năm năm đó, với tinh thần chiến đấu và sự kiên trì mạnh mẽ, tôi vẫn tham gia hơn 30 bài thi! Tôi liên tục tự nhủ: “Thi rớt, khóc, không có gì, tôi sẽ lại đứng dậy!"

 Cho đến bây giờ cũng không quên được cảm giác thi lại lần đó, làm tôi có cảm giác muốn chết đi sống lại trong lần kiểm tra thi vào trường công. Lần thi lại đó, khi hoàn tất phần giảng dạy thử nghiệm, tôi đã đột nhiên cảm nhận lần này lại hết hjy vọng ! Từ một người nói tiếng Quãng Đông như tôi, ngay cả khi mỗi ngày chăm chỉ học tập, buộc bản thân phải đọc báo Quốc Ngữ hằng ngày, nhưng cũng nhắc nhở bản thân không được phát âm pha giọng mẹ đẻ của mình, nhưng có nhiều lúc khó tránh khỏi vẫn phát âm theo tiếng mẹ đẻ. Đến cuối cùng thì điều đó là dong máu chảy trong mình tôi không thể chối bỏ ! Các giáo viên tgrong hội đồng chấm điểm đã mỉm cười một cách mơ hồ và nhìn tôi bằng một ánh mắt ngờ vực, sau đó họ hỏi tôi “Xin lỗi cô Lương, cô là Hoa Kiều đúng không ?”, đến lúc đó tôi đã biết mình không còn hy vọng, mình lại thất bại một lần nữa !

 Phần kiểm tra miệng cuối cùng, cuối cùng cũng làm tôi kết thúc những điều đang diễn ra. Tôi sẽ không bao giờ quên lúc bắt đầu, đến bây giờ nó vẫn khắc sâu trong tim tôi, là điều luôn làm tôi đau. Lúc đó, có một vị ủy viên trong hội đồng xét duyệt và cười thật tôi và nói đùa với tôi rằng : “Cô là người Malaysia, nên thi làm giáo viên tiếng Anh chứ ! sao lại thi làm giáo viên dạy Quốc Văn” đúng vậy tôi thật sự lo lắng, tại sao lúc đầu mình lại chọn khoa Văn học Trung Hoa ? Lúc đó tôi mới hiểu được một Hoa kiều đến từ Malaysia như tôi muốn trở thành một giáo viên dạy Quốc Văn trường công lập sẽ gặp phải một tư tưởng khắc sâu “Người Malaysia không thíc hợp trở thành giáo viên dạy tiếng hoa, nói thằng thắn thì đây là “nhiệm vụ bất khả thi” ! Đó là kịch bản của những bài kiểm tra chồng chéo lên nhau, thi lại rồi lại thi rớt, 5 năm nỗ lực ông sức như đầy máu và nước mắt, ba mươi hay bốn mươi lần thất bại ! thật ra lại cảm thấy như một kịch bản hài, là tôi đã quá ngu dại, không thấy “tử huyệt chết của mình”.   

Đoạn đường đi quá vất vả, càng đi càng không được gì, tốn tiền bạc và thời gian luyện thi báo danh, mỗi ngày về nhà là vất vả học đến tối, ngay cả khi bản thân là giáo viên đầy nhiệt huyết, là một người đến trường giảng dạy với tình yêu trong công việc, vậy thì có ích gì ? Quyền được nói chuyện chân thành ở đâu, người ta sẽ hỏi bạn là “Bạn là người Malaysia, bạn thực sữ nghĩ mình sẽ thích hợp trở thành giáo viên Quốc Văn sao ?” , mà cũng có khi còn nói nhửng lời kỳ thị, xúc phạm đầy ẩn ý là “Cô ngay cả phát âm tiếng Phổ thông cũng pha tiếng Quãng, vậy nhưng vẫn muốn trở thành giáo viên Quốc Văn sao ?” Ngay cả khi bạn có học vị thạc sĩ ngành Trung Văn, giành được Giải thưởng Sáng tạo Văn học và Nghệ thuật của Bộ Giáo dục, là một giáo viên mẫu mực, và có tênh trong giải thưởng Giáo Dục, người ta vẫn gọi bạn là “cô dâu nước ngoài” với khuôn mẫu này, tôi đã thất bại ngay từ đầu !  

Lý do thua cuộc kiến tôi thất bại là gì ? chưa bao giờ có câu trả lời ! Vậy thế giới này còn công bằng không ? cảm giác buồn và bất bình làm sao có thể đây ? Ngay lúc đó cuối cùng tôi đã nhận ra ! thân phận là điều không thể bỏ đi, là một điểm mù mà tôi không bao giờ có thể vượt qua, Trong trường hợp này, tôi có nên tiếp tục chịu đựng? Cuộc sống thật khó khăn, nhưng vẫn phải đi con đường thật dũng cảm! Tôi biết rằng đối với công việc giảng dạy mà tôi thực sự thích, tôi không thể sợ thu mình lại, chỉ có sự khiêm tốn đối đầu thách thức là cách duy nhất. Vì vậy tôi quyết định đi bước tiếp theo, đó chính là quyết định gắn bó đời mình vào trường tư, tại sao lại không chứ ? Năm 2010, tôi buồn bã từ bỏ con đường luyện thi trở thành giáo viên dạy Quốc Văn tại truong2 công chấm dứt cuộc sống khổ cực của mình.

Cô Lương Kim Quần chụp ảnh lưu niệm cùng các học sinh của mình

 Đến hôm nay, tôi rất biết ơn và biết ơn sâu sắc đến hai trường tư thục sẵn sàng "chấp nhận" tôi. Tôi biết ơn vì họ đã cho tôi cơ hội cống hiến hết mình! Tôi đã giảng dạy tại trường tư thục được 18 năm và tôi đã sống ở Đài Loan được 29 năm. Với sự tiến bộ của xã hội Đài Loan và việc thực hiện chính sách Hướng Nam của chính phủ, thật hài lòng khi tân di dân cuối cùng đã nhận được sự tôn trọng nhiều hơn!

Và tôi có thể tự hào nói rằng tôi xứng đáng với chính mình! Bởi vì, tôi đã luôn cố gắng hết sức để dạy và yêu thương sâu sắc học sinh của mình ! Tôi tự hào, tôi là một giáo viên người Quốc Văn đến từ Malaysia!

Tác giả : Lương Kim Quân

aaa

bbb

Trở thành người đầu tiên bình luận

Tin hot

回到頁首icon
Loading