:::

「Chào chị Li, hôm nay có mấy người đến ăn vậy chị?」Mỗi ngày tự“chào hỏi”bản thân là công việc thường nhật của tôi ở tiệm. Tôi tên là Diêu Yến Lệ, hiện tôi cùng con gái đanh kinh doanh「YanLi - cửa hàng thực phẩm ngọt mặn Nam Dương」. Tiệm mở được 5 năm, đây là năm đầu tiên tiệm chuyển đến Nam Đại Lộ, trong tiệm bày bán những món ăn quê hương Indonesia mà lúc nhỏ tôi hay ăn như : thịt bò đông, đùi gà ướp bột nghệ, bánh da lợn (kiểu Indonesia) ...

Chị Zhao-yan Li vui vẻ bên các loại bánh ngọt do chính mình làm ra 

Có khách hàng hỏi tôi bắt đầu học làm những món bánh ngọt và đồ mặn từ khi nào ? Tôi nghĩ là bắt đầu từ năm đầu tiên khi được gả sang Đài Loan, khoảng thời gian ấy thực sự rất nhớ nhà! Lúc gả sang Đài mặc dù có ông xà kề bên, nhưng do bất đồng về ngôn ngữ và văn hóa nên lúc nào cũng thấy bản thân rất cô độc và bất lực; như lúc vừa đến Đài Loan tôi không quen việc ăn canh nóng, ăn không quen mùi vị nước tương Đài Loan, nước tương ở Indonesia có mùi vị ngọt hơn, ở Indonesia là quốc gia nhiệt đới nên không có thói quen ăn canh nóng để làm ấm bụng, Indonesia cũng không có mùa đông, năm đầu tiên trải qua mùa đông lạnh buốt ở Đài Loan khiến tôi rất khó chịu! Cũng vì do không thích nghi nên tôi bắt đầu tìm kiếm hương vị quê nhà tại Tân Trúc, ban đầu chỉ là vơi đi nỗi nhớ nhà bằng những món ăn, nhưng có lẽ mùi vị những món ăn do mẹ nấu đã ngấm vào vị giác của tôi, nên tôi không tìm được mùi trong ký ức tại những quán bán đồ ăn Indonesia khác. Ở nhà tôi bắt đầu nấu món cà ri Ba-dong – một món ăn mà xưa giờ tôi nấu ngon nhất, ngoài nấu cho bản thân ăn tôi còn phát hiện ông xã và con nhỏ cũng rất mùi vị này, mỗi lần thấy con và chồng ăn hết ngon lành làm cho tôi thấy vui và có phần tự tin hơn. Đây cũng là động lực cho việc tôi bắt đầu làm bánh ngọt – mặn mang vùi vị quê nhà.

Một cơ duyên và dưới sự ủng hộ của ông xã, em gái đã sang nhượng quán tạp hóa lại cho tôi, vậy là trong xã Bei-pu của huyện Tân Trúc tôi đã mở một tiệm tạp hóa mi-ni bán kèm đồ ăn với diện tích khoảng 33m2. Lúc bấy giờ, buổi sáng sớm tôi sẽ hấp bánh da lợn (kiểu Indonesia), cả quán tạp hóa đều dậy mùi thơm của nước dừa, lá dứa và khoai môn, buổi chiều sẽ có các chị em Indonesia đến nói chuyện với tôi, nói chuyện phiếm, cuộc sống như vậy rất tự tại rất toại nguyện.    

Tiệm tạp hóa ở Bei-pu mở được 10 năm, mặc dù rất yêu thích việc làm bánh nhưng sức khỏe tôi không cho phép mình tiếp tục làm nữa, cùng lúc đó, người chị em hợp tác lâu năm với tôi do việc cá nhân phải trở về Indonesia, một mình tôi không thể gánh việc của 2 người, có lúc tôi đã có ý nghĩ đóng cửa tiệm. Nhưng kinh doanh đã lâu như vậy, đây cũng là nơi có rất nhiều kỷ niệm với tôi, việc đóng cửa tiệm thật là một quyết định khó khăn. Lúc đó tôi có hỏi khéo con gái về việc con có muốn thi lấy bằng đầu bếp hay không ? Trong lòng rất muốn con cùng mình tiếp tục kinh doanh tiệm tạp hóa, nhưng con gái không chịu. Hết cách, tôi đành dọn hết đồ trong tiệm trở về Tân Trúc.

Trở về Tân Trúc tôi lại làm bánh rồi đem đến các tiệm tạp hóa nhỏ của các chị em nhờ họ bán giúp, lúc này con gái đã tốt nghiệp cũng về Tân Trúc phụ tôi làm bánh đem bán. Cứ thế hình như con gái có“cảm tình”với bánh, nên lúc đầu chỉ là phụ đóng gói rồi đến đi mua nguyên vật liệu, thậm chí tự tay làm bánh và thường cùng tôi giao bánh đến những quán nhỏ để bán. Lúc đầu hai mẹ con do có quan niệm khác nhau nên hay thường tranh cãi, chủ yếu là vì bánh gởi bán tại các tiệm của các chị em do không đủ điều kiện bảo quản nên bánh dễ bị hư, tình chị em tôi không thể yêu cầu các chị ấy chuẩn bị cho mình một“vị trí đẹp”chỉ để chưng bán bánh cho riêng mình. Con gái thì tiếc bánh hư do không đủ điều kiện bảo quản, nên hai mẹ con cứ cãi nhau hoài. Một ngày nọ, con gái nói muốn có một tiệm bánh của riêng mình, để bánh mình làm ra được bảo quản tốt hơn, đảm bảo được chất lượng hơn; vậy là hai mẹ con đi tìm mặt bằng.

Trước khi tìm được mặt bằng mới, con gái nói nếu sau này có nhu cầu mở bán thêm đồ ăn thì phải thi lấy chứng chỉ nấu ăn, lúc đầu tôi từ chối đề nghị thi lấy bằng của con gái cũng giống như ngày xưa con từ chối tôi. Lúc ấy khả năng đọc viết tiếng Hoa của tôi không tốt, quá nhiều câu hỏi trong đề thi làm sao tôi thi đậu được! Sau này con gái cứ khích lệ và giáo viên ủng hộ, bản thân tôi cũng đã rất cố gắng chuẩn bị, con gái đọc và giải thích từng câu hỏi trong đề thi cho tôi nghe, cùng tôi luyện tập nấu ăn, và thế là tôi đã thi đậu ! Lúc nhận được bằng nấu ăn món Tây tôi đã không dám tin vào chính mình, đây là“sự nghiệp”lớn nhất kể từ khi tôi đến Đài Loan !

Tiệm bánh ngọt mặn Nam Dương Yan-Li được nhiều bạn bè yêu thích

Hiện giờ tôi cùng con gái mở quán tại Nam Đại Lộ, những năm tháng vừa qua thật sự có quá nhiều điều để nói, cay- đắng- ngọt – bùi đều nằm trong lòng, tôi rất cảm ơn những người đã ủng hộ mình, những vị khách đã yêu thích món ăn Indonesia do tôi nấu, đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến khi tới Đài Loan! Tôi yêu quê hương Indonesia của tôi, và cũng yêu quê hương thứ hai – Đài Loan !

 

Tác giả / Zhao-yan Li

 

Chị Zhao-yan Li vui vẻ bên các loại bánh ngọt do chính mình làm ra

Tiệm bánh ngọt mặn Nam Dương Yan-Li được nhiều bạn bè yêu thích

Trở thành người đầu tiên bình luận

Tin hot

回到頁首icon
Loading