Nhà nghiên cứu Huỳnh Ngọc Trảng đã gọi Sài Gòn là "thành phố ngã ba đường", nhưng thực tế, Sài Gòn có thể được coi là ngã năm ngã bảy với sự giao lưu, hội nhập về tư tưởng, khoa học, công nghệ, văn hóa, và ẩm thực. Trong đó, bánh mì là một điển hình. Bánh mì đã có một đời sống phát triển liên tục và độc đáo của riêng nó tại Sài Gòn.
Trong tác phẩm "Tuấn - Chàng trai nước Việt", tác giả Nguyễn Vỹ đã kể về chuyến đi "du học Hà Nội" của Tuấn năm 1926, khi bạn bè mua cho cậu một khúc bánh mì làm quà ăn đường. Ở Huế và miền Trung lúc đó, bánh mì vẫn chưa phổ biến với người dân. Nhưng khi vào Sài Gòn, Tuấn nhận thấy nơi đây có vô số tiệm ăn, tiệm cà phê, và dân chúng thường xuyên ngồi ăn ngoài đường.Một hàng bánh mì ở chợ - Ảnh tư liệu
Bánh mì đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống của người Việt, từ bàn ăn sang trọng đến đường phố bình dân. Nhân bánh mì ngày càng đa dạng, từ thịt quay, lạp xưởng, xá xíu, đến patê, chả lụa, hoặc chỉ đơn giản là mẩu đường hay hạt muối. Điều này đã giúp bánh mì nhanh chóng trở thành món ăn phổ biến khắp nơi.
Ngày nay, bánh mì không chỉ là món ăn đặc trưng của Sài Gòn mà còn lan tỏa ra khắp thế giới. Nơi nào có người Việt, nơi đó có bánh mì. Bánh mì đã được đưa vào từ điển Oxford và trở thành một phần của văn hóa toàn cầu.
Bánh mì không chỉ là một món ăn, mà còn là biểu tượng của Sài Gòn, của Việt Nam, và luôn giữ một vị trí quan trọng trong lòng người dân nơi đây.