Khi bão lũ qua đi, những hạt mầm lại được đất mẹ yêu thương nảy nở, hồi sinh, như tinh thần đoàn kết của đồng bào giúp nhau vượt qua khó khăn. Những nghĩa cử cao đẹp ấy không chỉ cứu trợ vật chất mà còn bồi đắp thêm vẻ đẹp trong tâm hồn người Việt, sự yêu thương, sẻ chia trong cả gian khó và đời thường.
Những hành động ấm áp như việc các em nhỏ, lao động nghèo, nghệ sĩ hay giáo sư đem sổ tiết kiệm đến hỗ trợ khiến tôi nhớ đến cơn bão năm 2000. Khi đó, tôi chứng kiến cha mình trèo lên mái nhà thay ngói trong cơn mưa nặng hạt, còn mẹ tôi phải dầm mình trong mưa để cứu lũ lợn con. Tình cảm san sẻ yêu thương ấy không cần thốt ra bằng lời, nhưng luôn ấm áp, tồn tại mãi.
Giờ đây, mặc dù không còn sống ở làng quê, tôi vẫn cảm thấy xót xa mỗi khi nghe tin về bão lũ, nhưng cũng đầy hy vọng rằng ngọn lửa yêu thương của người Việt sẽ mãi được thắp sáng, như cách cả nước đang chung tay giúp đỡ đồng bào miền Bắc hồi sinh sau thiên tai.