Nguồn tin: Báo Tuổi trẻ online đưa tin
Dịch bệnh covid-19 khiến ngành 'công nghiệp không khói' đóng băng, chị Hồ Sương Lan - làm ở một công ty du lịch tại thành phố Huế - đã chuyển hướng kinh doanh sản phẩm thủ công mỹ nghệ từ sản vật quê nhà.
Trong một lần công tác ở Indonesia, khi đội nón lá sen, chị Lan được nhiều bạn bè quốc tế khen ngợi và tỏ ra bất ngờ với sản phẩm độc đáo như vậy. "Thế là tôi đặt ra câu hỏi ngay: tại sao mặt hàng đẹp như thế nhưng thị trường vẫn còn ít, mẫu mã lại chưa đa dạng?" - chị Lan nói. Sau đó chị bắt đầu tìm hiểu cụ thể các nguyên vật liệu đặc trưng ở Huế như lá sen, cỏ bàng, xương cỏ bàng, tìm về các làng nghề truyền thống quê nhà để kết nối với nhiều nghệ nhân hơn.
Xem thêm: Chính quyền huyện Miêu Lật tổ chức tọa đàm tuyên truyền bình đẳng giới cho di dân mới
Khi đến các làng nghề ở Huế, chị Lan nhận thấy những sản phẩm ở đây tuy giá trị vì đòi hỏi công sức, tay nghề của người làm cao nhưng giá thành bán ra vẫn thấp và chưa cải thiện nhiều về kiểu dáng, công dụng, cũng như chưa phổ biến đến người dùng. Nhiều hộ gia đình không sống được với nghề truyền thống, phải làm công việc khác để mưu sinh.
"Làng nghề vì thế ít nghệ nhân trẻ dần, chỉ còn người trung niên, người già bám nghề sống qua ngày. Hiểu được vấn đề đó, tôi đã thử nhập về nhiều đơn hàng thô, hợp tác với các nghệ nhân để làm nhiều sản phẩm theo yêu cầu. Sau khi có hàng trong tay, tôi bắt đầu cải biến và thương mại hóa, biến chúng thành sản phẩm thời trang" - chị Lan chia sẻ.
Mặt hàng nón, túi xách, ví từ dòng lá sen, cỏ bàng, xương cỏ bàng được đội ngũ thợ may, họa sĩ tô điểm, vẽ nghệ thuật và trang trí cách điệu thêm. Đây chính là điểm "ăn tiền" để sản phẩm trở nên đặc biệt và phá cách hơn.
Xem thêm: Vận động viên chạy việt dã của Cộng hòa Séc được cấp thẻ cư trú vĩnh viễn của Đài Loan
Chị Lan mong muốn đưa các mặt hàng này thành những phụ kiện thời trang theo xu hướng, bắt trend và chất lượng cũng đảm bảo hơn để phù hợp với giá tiền của người sử dụng.
Chỉ trong vòng chưa đầy 1 năm, chị đã có nhiều đơn hàng sỉ lẻ bán trong và ngoài nước, chị tâm sự: "Chính nhờ vậy mà nông dân ở làng nghề có nguồn cung lâu dài. Bà con ở làng Phò Trạch hiểu hơn về giá trị của sản vật quê hương mà gìn giữ môi trường để trồng cỏ bàng, nhiều người theo nghề trở lại".
Khởi nghiệp ở một lĩnh vực mới không liên quan đến chuyên môn khi là U40, chị Lan đã mất nhiều thời gian trăn trở và suy nghĩ về lựa chọn của mình. Tuy nhiên, bằng tình yêu mảnh đất cố đô hiền lành, chị đã thử làm cánh tay nối dài giúp bà con giữ lửa và yêu nghề hơn.